Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tịnh Thủy Hồng Liên


Phan_45

Mộ Dung Sí Diệm luôn nghiêng người dựa lên thành xe, bất luận ai đến xem hắn cũng không động đậy. Hiện tại thân ở chỗ nào hắn cũng không còn muốn quản, tuy cũng là do vết độc thương chưa khỏi, không có mấy sức lực, nhưng hắn biết, nếu muốn rời khỏi đây đã không phải là chuyện khó, còn có chuyện gì có thể uy hiếp được đến hắn nữa, hiện tại hắn chỉ còn là một kẻ tiện mạng không ai cần mà thôi. Đến hiện tại còn không ly khai, cũng chỉ đơn thuần là không muốn động mà thôi.

Có một người lên xe. Mộ Dung Sí Diệm nghe tiếng, nhưng cũng làm như không nghe, chỉ xem những kẻ này như vật chết, đến đến đi đi cùng hắn tuyệt không có quan hệ.

Nhưng khi chiếc xe lại lắc lư lên đường, bên ngoài truyền tới tiếng nói cười đã bị đè thấp hơn vừa rồi, Mộ Dung Sí Diệm cũng bắt đầu hiếu kỳ. Người vừa lên xe, lại không tiến hành khảo vấn gì với hắn.

Lẽ nào không phải sao? Bắt được một kẻ địch giết người như ngóe, thì giày vò, sỉ nhục, không phải là chuyện thường lệ, là chuyện đương nhiên sao?

Nhưng không có, người lên xe từ đầu đến cuối chỉ vô thanh vô tức, bên ngoài vẫn như cũ thỉnh thoảng truyền tới tiếng nói cười.

Ánh dương dần nóng lên, đến giữa trưa, xe dừng lại một chút.

Có người đưa nước và thức ăn vào, cũng phân một phần cho Mộ Dung Sí Diệm. Mà người còn lại trong xe thì nhẹ giọng nói cảm ơn.

Lại bắt đầu lên đường. Trong xe dần nóng bức, thỉnh thoảng có gió thổi vào, gió vào cũng nóng bức.

Nhìn cũng tốt, nhìn thử xem rốt cuộc là ai lên đây ngồi.

Nghĩ như thế, Mộ Dung Sí Diệm giả vờ ngủ say trở người, cuối cùng thấy được một người khác co ro trong góc. Mặc y phục gấm mỏng màu xám đen, rõ ràng có chút yếu ớt, mặt mũi không có gì đặc biệt, nhắm mắt dựa lên góc thảm.

Vẻ mặt thư thái, thần tình an nhàn, hơi thở nhẹ như lông vũ phiêu, khoảng cách cùng người cũng vừa thích hợp. Không xa tới mức khiến người ta cảm thấy xa cách, nhưng cũng không gần tới mức khiến người ta cảm thấy áp bức. Giống như người này trời sinh chính là người không gần không xa biết cách tiếp xúc như thế, luôn khiến người khác cảm thấy yên tâm thoải mái.

Người đó lắc lư theo nhịp xe, đầu cũng ngả đông ngả tây, xem ra ngủ rất yên tâm.

Mộ Dung Sí Diệm cũng không phát giác được bản thân lại nhìn chuyên chú đến thế, chỉ cảm thấy có thể ngủ như vậy là chuyện vô cùng thoải mái.

Tại sao trước hôm nay, hắn chưa từng biết ngủ sẽ là chuyện thoải mái như vậy chứ?

Dần dần, mí mắt lại nặng nề. Ngay cả cơm cũng không ăn, bất tri bất giác ngủ mất.

Khi tỉnh lại, đã là buổi chiều. Chiếc xe tiến vào một thôn trang, có tiểu hài tử huyên náo bên ngoài.

Mộ Dung Sí Diệm ngủ một giấc thật ngon, hồi phục được chút tinh thần. Cửa xe đã bị người mở ra, người vốn co trong góc đang được người ôm ra ngoài.

Mộ Dung Sí Diệm bừng tỉnh đại ngộ, người ôm người đó hắn biết, từng là thủ hạ trong Bằng Tổ có thể xếp tới hàng thập cửu__ Trình Bình.

Thì ra từ sau khi Mộ Dung Sí Diệm bị Hoàng Linh Vũ mang đi, tuy cũng từng được Trình Bình chiếu cố, nhưng vì cảm thấy thân nhân vứt bỏ nên không thể vực được tinh thần, chỉ cảm thấy nhân sinh vô vị, không bằng chết quách, càng không có hưng trí biết bản thân đang ở đâu.

Chú ý đến sự tồn tại của Trình Bình, đây là lần đầu tiên.

Q.2 - Chương 118: Tha Hương Cố Tri.

 

Trình Bình mỉm cười với Mộ Dung Sí Diệm, nói: “Tứ công tử, đã lâu không gặp, ngài cuối cùng cũng chú ý tới ta rồi.”

Hoàng Linh Vũ ở khuỷu tay Trình Bình quay đầu lại, cũng nói: “Hai người các ngươi dù sao cũng là ‘tha hương gặp cố tri’, tối nay có thể uống ba vò rượu lớn.”

Mộ Dung Sí Diệm ngây ra, chỉ cảm thấy thanh âm của người được Trình Bình ôm trong lòng này rất quen thuộc, ở nơi nào đó lúc nào đó đã từng nghe qua rồi, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Hắn nhíu mày ngồi dậy, nhìn Trình Bình khiêng người đó đi.

___ Tại sao người đó phải được ôm đi tới đi lui, bệnh rất nặng?

Hắn đang nghĩ tới xuất thần, một nữ tử trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp (Lương Tiểu Tiểu) đứng ở dưới xe, tay dắt một con ngựa dính đầy bụi, con mắt mở lớn có chút không kiên nhẫn nhìn hắn. Tuy nữ tử xinh đẹp đó không nói gì, Mộ Dung Sí Diệm cũng biết là đang thúc giục hắn xuống xe.

Hắn cảm thấy hứng thú, vì thế kéo thân thể vô lực, khổ cực xuống xe.

Cảnh sắc bên ngoài với Mộ Dung Sí Diệm mà nói là vô cùng xa lạ, thôn dân nhà ngói vách đất, bên ngoài dùng hàng rào gai vây lại một cách đơn giản. Mấy thiếu niên đi tới, hiếu kỳ hỏi đông hỏi tây, nghe nói là bằng hữu của lão sư tư thục đến trú nhờ, liền hi hi ha ha nói “Thôi tiên sinh ra ngoài chưa về, chẳng qua bên trong nhà cũng không có cái gì, nên cứ tùy ý sử dụng”, sau đó nhảy nhót tản đi.

Vào trong nhà tranh, bên trong trống rỗng, chỉ có đống cỏ khô đơn giản tụm lại coi như giường ngủ, mấy phiến trúc ghép lại thành cái bàn, ghế thì không có, chỉ có vài cái đệm cói. Trình Bình đặt Hoàng Linh Vũ lên đống cỏ khô, sau đó có một nữ tử âm trầm thân mặc hắc y (Thu Nhược Thủy) đi vào, giao một đôi nạng.

Mộ Dung Sí Diệm thấy đôi nạng này, chỉ cảm thấy cả người run rẩy, lại nghe thấy người ngồi trên đống cỏ nói: “Cùng các ngươi ra ngoài một lần, ta sắp trở thành phế nhân đúng trên ý nghĩa luôn rồi.”

Trình Bình, nạng… những thứ này liên hệ lại với nhau, nếu còn không nghĩ ra người trước mắt là ai, Mộ Dung Sí Diệm chính là bạch si chân chính. Hắn cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chân ngươi không tốt?”

Hoàng Linh Vũ và Trình Bình nhìn hắn, thần sắc có chút quái dị, cuối cùng vẫn là Hoàng Linh Vũ ho khan nói: “Trước tiên phải nói, ngươi được ta cứu một mạng, trước khi trả nợ ân tình này, thì không thể cột ta lại đem bán cho đại ca ngươi.”

Lý Sảng, Lương Tiểu Tiểu, Nhạc Huy, Thu Nhược Thủy căn bản không biết ân oán của đời trước, vì thế thần sắc quái dị. Chỉ biết người nam nhân xinh đẹp được mang về đại khái đã làm ra chuyện bất lợi với Hoàng đại.

Thu Nhược Thủy đang ở trong góc phòng, âm trầm trừng mắt nhìn. Nhạc Huy bắt đầu hữu ý vô tình chơi đùa sủng vật nhền nhện đen mới thu được hôm qua (người này tuy y thuật giỏi hơn độc thuật, nhưng thu phục sủng vật có độc là sở thích nghiệp dư lớn nhất). Lương Tiểu Tiểu thì đang kéo váy lên, làm như không có gì quét dọn, dáng vẻ cô con gái rượu.

Tức giận nhất chính là Lý Sảng, dọn cái đệm cói ra ngồi giữa ba trưởng bối, quả thật chính là muốn nghe đầu đuôi sự việc. Chẳng qua Trình Bình thấy hắn chiếm cứ vị trí thật khéo, rõ ràng là có ý bảo hộ Hoàng Linh Vũ, nên cũng mặc hắn.

“Ngươi là?” Mộ Dung Sí Diệm hỏi, nhưng không phải là giọng điệu hỏi nữa. “Ngươi là y…”

Sắc trời rất nhanh đã tối, Mộ Dung Sí Diệm được an bài ngủ trên đống cỏ khác, buổi chiều tâm tình của hắn rất kích động, đến mức không ai dám đi lại gần hắn trong vòng ba thước. Cuối cùng vẫn là Hoàng Linh Vũ nửa dỗ nửa lừa để hắn an tĩnh xuống. Vì kích động quá lớn, sau khi an tĩnh cũng không còn khí lực, sau đó là ngủ vùi.

Hoàng Linh Vũ miễn cưỡng mở từng ngón tay của hắn đang nắm chặt cổ tay mình, hiếm được hắn không tỉnh lại. Hoàng Linh Vũ cuối cùng không nhịn được buồn cười, chạm chạm má hắn, thấp giọng nói: “Ta còn chưa cảm thấy ủy khuất đâu, ngươi đã chơi xấu trước rồi.”

Mộ Dung Sí Diệm mệt mỏi nhưng yên tâm nằm đó, một chút cũng không nhìn ra vẻ tàn nhẫn dữ tợn khi tay không khoét xương năm đó.

Hoàng Linh Vũ cầm nạng ở góc tường lên, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài cửa. Mấy tiểu bối đã tự tìm chỗ ngủ. Trên xà nhà là Thu Nhược Thủy, nghe được động tĩnh, cúi đầu nhìn xuống, mấy lọn tóc đen dài rũ xuống. Sau khi nhìn rõ là Hoàng Linh Vũ thì mới yên tâm rụt đầu về, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Đến ngoài cửa, Trình Bình dựa nghiêng trên tường, quay lại nhìn y. Hoàng Linh Vũ liền biết hắn có chuyện muốn nói, vì vậy lên tiếng: “Đi theo ta.”

Ra khỏi vòng hàng rào gai cao bằng nửa người, Trình Bình mới nói; “Ngươi yên tâm để hắn chơi xấu như vậy sao, không sợ lúc nào đó hắn bạo khởi lên thì ngươi gặp họa? Đừng quên, thú chung quy là thú, thị huyết là thiên tính. Ngươi không thể khiến hắn trở thành động vật ăn cỏ.”

Lời nói thế này không phải là lần đầu tiên hắn nói, trước đây hắn thường nói: “Ta là ‘thú’, sao ngươi không đề phòng ta?”

Lúc đó Hoàng Linh Vũ chỉ cười nói hắn bảo thủ, nói nếu làm một chuyện ác rồi, thì suốt đời đều phải làm chuyện ác tiếp, nhân sinh như vậy không phải là nhạt như nhai sáp sao?

Khi Hoàng Linh Vũ nói hắn có thể nhìn ra, những người khác của Bằng Tổ chính là đều cố chấp như thế, một con đường nhất định phải đi cho tới chết. Nhưng Trình Bình không phải, Trình Bình dám đi ngắm phong quang bên cạnh, nếu không cũng sẽ không tốn nhiều tâm tư cực nhọc trên việc khảo vấn như vậy. Chẳng qua là cuộc sống chỉ có thể thuận tùng mệnh lệnh khiến hắn cảm thấy chán nản, tinh lực của hắn không thể phát huy ra mà thôi.

Câu này nói chạm đáy lòng Trình Bình, vì thế sau đó hắn vẫn luôn quấn lấy Hoàng Linh Vũ, hỏi y tại sao lại tín nhiệm mình như thế, kết quả cũng chỉ thường xuyên nghe được Hoàng Linh Vũ thật lòng tán dương.

Nói thật, căn bản chính là tâm hư vinh của Trình Bình phồng lên. Nhưng cũng không thể trách hắn được, trước khi bị Hoàng Linh Vũ ‘cướp’ đi, hắn căn bản chưa từng thể hội cảm giác được người ta tán dương.

Sư phụ dẫn dắt hắn chỉ vì nhiệm vụ, thậm chí tại nhiệm vụ cuối cùng, người đồ đệ này lại phản giáo giết chết sư phụ để thay thế__

Dưới số mệnh thế này, lẽ nào còn chịu tiêu hao tinh lực để tán dương đồ đệ ‘học rất tốt, làm rất hay, giết sư phụ rất tuyệt’ sao?

Sau đó bộc lộ tài năng trong Bằng Tổ, nữ nhân Mạc Xán đó chỉ lạnh lùng hạ lệnh, hoàn thành được thì lạnh lùng nói một tiếng ‘đi xuống đi’, không hoàn thành được nhiệm vụ cũng vẫn lạnh lùng nói một câu ‘tha xuống dưới cho ta’, còn về chuyện tha xuống dưới trực tiếp trảm hay là làm bia luyện công, thì phải dựa vào tâm tình của Mạc Xán mà định.

Cuộc sống vô vị ngay cả tán dương hư tình giả ý cũng thiếu mất như thế, nào có thể so sánh với cuộc sống tại Lục Mang Lâu? Sự khẳng định nhàn nhạt, nhưng một lời đã có thể vạch chân tướng, một lời đã nói vào lòng người.

Lúc này Trình Bình nói như vậy, muốn y phòng bị Mộ Dung Sí Diệm, đơn thuần là hiếu kỳ ý tưởng của Hoàng Linh Vũ chuyển biến thế nào, nơi người khác phòng bị y lại không phòng bị, hại những tùy viên Lục Mang Lâu lo lắng hết sức, luyện được nụ cười kỳ công tiếu lý tàng đao tự nhiên sinh động, thật sợ Mộ Dung Sí Diệm lúc nào đó sẽ bạo phát tổn thương người mà không kịp cứu.

Hoàng Linh Vũ chỉ trừng mắt nhìn hắn, nói: “Hắn nào phải thú a, rõ ràng là công cụ.”

“A?” Trình Bình nhìn chủ nhân trước kia nằm ngủ trên đống cỏ, thầm nghĩ thật đáng thương, ngay cả thú cũng không xứng, địa vị thấp như thế.

Hoàng Linh Vũ lại nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi cũng vậy, đều là công cụ.”

“A…”

“Mộ Dung Nhuệ Việt, Mạc Xán, lão hoàng đế xem các ngươi là công cụ, bảo các ngươi giết người thì đi giết người, bảo các ngươi tự tổn thương thì tự tổn thương. Như vậy cũng thôi đi, nhưng các ngươi ai nấy đều ngoan ngoãn vô cùng, giống như không có cái đầu vậy.”

Trình Bình nghĩ thấy cũng đúng, trước kia, đích thật từng như vậy. Hắn nghĩ tới Đoàn Hầu Nhi phải đền tội dưới tay Hoàng Linh Vũ, làm công cụ, cảnh ngộ như thế quả thật cũng là chuyện thường.

Hoàng Linh Vũ chống nạng chậm rãi đi, tư thế thành thục, một chút cũng nhìn không ra có chỗ nào không tiện. Hai thanh nạng vừa dài vừa thẳng, nhưng khi nhìn chỉ thấy đơn thuần là hai cây côn thanh đồng, người bình thường rất khó liên hệ nó với đôi nạng. Trong thời gian ba năm, đủ để y luyện được tư thế bước đi không tồi, chỉ là trong lòng bàn tay đã bị mài ra rất nhiều vết chai.

Y nói với Trình Bình: “Công cụ kỳ thật vô tội, có tội là người sử dụng công cụ. Sát ý của các ngươi từ đâu mà tới, là do bữa nào đó bản thân nghĩ không thông liền muốn giết người sao?__ Ta từng nghe nói Mộ Dung Sí Diệm cải tiến thủ pháp xử lý đối với hoạn thị, khiến bọn họ không còn phải như trước kia, không chút tự tôn chỉ có thể ngồi xổm tiểu tiện. Hắn nguyện ý miễn đi lễ ngũ thể chạm đất cho người tàn tật, tránh cho những kẻ tật chân như ta quỳ xuống rồi không thể đứng lên. Người giống như thế, nói hắn trời sinh hiếu sát, ta làm sao cũng không tin được. Nếu hắn muốn có tự do của mình, ta liền cho hắn tự do. Ta chỉ mong hắn rời khỏi Mạc Xán và Mộ Dung Nhuệ Việt, có thể không chịu sự bó buộc của bọn họ nữa. Nếu hắn không thể thoát ly, đến lúc đó, thì hủy diệt Mạc Xán và Mộ Dung Nhuệ Việt.”

Q.2 - Chương 119: Không Phải Bọ Chó.

 

“Cách nghĩ này thật đặc biệt, xem ra ngươi chắc chắn phải giúp hắn.”

“Lúc đầu, ta chưa từng nghĩ người không quan tâm thế giới này, muốn mơ mơ hồ hồ sống, lại dấy lên chiến hỏa dữ tợn. Bọn họ không biết suy nghĩ chỉ biết phục tùng, người như vậy sao biết cảm thấy đau? Người như vậy cho dù bị cuốn vào chiến hỏa, cũng nhất định băng lạnh như khúc gỗ. Sau đó gặp ngươi và Sí Diệm, ta mới tỉ mỉ suy nghĩ chuyện của các ngươi. Cái gọi là cuộc sống tê liệt, không phải là do ý nguyện của bọn họ. Bọn họ không phải vì không cảm thấy đau cho nên mới lạnh nhạt với thế sự, mà vì nếu không đè nén, hoàng triều tuyệt đối sẽ không cho họ con đường sống…. Mấy ngàn năm trôi qua, ngày tháng tích lũy, sức mạnh hoàng triều đã cường đại như thế, sức mạnh của một thôn hai thôn nhỏ như thế, kết cục của dân biến chính là bị lực lượng khuynh quốc tiêu diệt…. Sai lầm của bách tính và nô phó tầng lớp thấp nhất, đó là chỉ lãnh mắt bàng quan. Sai lầm của công cụ như ngươi và Mộ Dung Sí Diệm, đó là chỉ biết tiếp tay cho giặc. mà những người nắm quyền lực lớn nhất, lại uống hết máu người trong thiên hạ, ăn hết thịt người trong thiên hạ, xem lòng người thiên hạ như trò chơi để vui đùa. Nếu so sánh, thì bên nào là địch, không phải nhìn là biết ngay sao?’

Trình Bình nhìn Hoàng Linh Vũ không ngừng đi tới, lặng lẽ đi theo. Những gì Hoàng Linh Vũ vừa mới nói, hiện tại không chỉ là cách nghĩ của một mình y, những học sinh đó tự có suy nghĩ của mình, có người cũng từng viết những đoạn văn luận thế này trong cuộc thi sách luận.

Trong học khu tư tưởng suy nghĩ là tuyệt đối tự do, bất luận nói gì nghĩ ra vấn đề gì viết ra chuyện gì, đều không bị trách phạt, cho dù là học sinh nghịch ngợm khi luyện chữ đã viết tên của sư phụ mà mình ghét nhất, sau đó họa lên mấy dấu gạch chéo tứ phía, các sư phụ quản lý kỷ luật cũng chỉ cười cho qua.

Một vài trưởng giả của bang người lười cho rằng có thể sẽ tăng trưởng truyền bá tư tưởng xấu, nhưng bang người lười dù sao vẫn là bang người lười, đại đa số đều cho rằng thuận theo tự nhiên là được. Ngôn luận ác ý sẽ truyền ra, nhưng lập tức lại có người phản bác, tiếp theo sẽ có người suy ngẫm. Đến cuối cùng, có thể sinh tồn đều là những suy nghĩ có ý sáng tạo và hiệu quả.

Trong bóng tối, có nơi vẫn còn đốt đèn. Mà hầu hết những nơi khác thì tối đen. Đêm nay gần ngày trăng tròn, nên không cần phải đốt đèn mới có thể thấy được khá rõ đường đi.

Đôi mắt này, có lẽ cả đời cũng không thể tốt lên được. Hoàng Linh Vũ hiếm khi thấy tiếc hận.

Theo lý mà nói, đổi thế giới, thân thể cũng là mới, vậy bệnh cũ lúc xưa sẽ không mang theo. Ai ngờ đôi mắt có vấn đề trong kiếp trước của y, vốn không phải tật bệnh do phần cứng. Mà là do nguyên nhân tinh thần, nên cũng đi theo đến bên đây. Nghĩ kỹ lại thì thật sự là không có lợi, lãng phí cơ hội người khác cầu cũng không được.

Mà tới nay, Diêm Phi Hoàng thế nhưng ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói cùng y.

Ngay cả khi y tự xưng bản thân là đầu xỏ gây họa lan truyền ôn dịch Nam Hàn, cũng không thể bức hắn nói chuyện. Đối với người đó, Hoàng Linh Vũ từng hiểu sâu sắc. Người đó đâu chỉ dùng từ bướng bỉnh là có thể hình dung?

Bướng bỉnh đến trình độ nhất định, dứt khoát cái gì cũng không giải thích, tự mình làm mọi chuyện. Đợi đến khi tất cả bình yên phủ bụi, có lẽ cả đời cũng sẽ không đề cập chuyện mình từng làm gì, hoặc có lẽ ngày nào đó thực sự nhàm chán, mới nhớ lại thành tích lúc xưa của mình.

Diêm Phi Hoàng tìm đủ cách né tránh không muốn gặp y, có lẽ là vì không muốn dao động quyết tâm của hắn. Sau đó mới có thể tuyệt không quay đầu, vung đại đao, triển khai kế hoạch của hắn.

Nhưng Hoàng Linh Vũ đối với suy đoán này cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Dù sao thời gian trôi đi, sau khi người đó rời xa y, một mình sinh sống mấy chục năm. Nước chảy còn có thể làm đá mòn, huống hồ là ảnh hưởng của thời gian với lòng người.

Có lẽ người đó đã thanh đổi cả tâm linh rồi.

Đây là điều Hoàng Linh Vũ sợ nhất, cũng không muốn tưởng tượng nhất. Vì nếu trở thành như vậy, thứ y phải đối diện có lẽ không còn là chí giao hảo hữu y quen thuộc nữa.

Không thể biết được suy nghĩ của đối phương, kế hoạch cũng sẽ không thay đổi. Trận nên đánh thì vẫn phải đánh, gió tanh mưa máu phải nên dấy lên thì vẫn phải dấy lên. Chỉ là tiếp tục như vậy, đáng sợ nhất chính là không những lưỡng bại câu thương, mà còn tiêu diệt tất cả xung quanh.

Hoàng Linh Vũ cúi đầu trầm tư, trầm mặc đi lên mảnh đất bùn. Y suy nghĩ quá chuyên chú, mãi đến khi nghe thấy vài âm thanh gì đó rất lớn, mới phát hiện bản thân đã đi đến ngoại vi viện tử rất lớn.

Thôn tử này hiển nhiên là mới xây, đường đi lầy lội không nói, mỗi tường vây của từng nông hộ đều không phải là do đất bùn đắp thành, mà là hàng rào đay gai vây lại, thậm chí dứt khoát không thèm cách, trực tiếp trồng một hàng hoa hướng dương. Cái gọi là ‘viện tử’ trước mắt, là một nơi được hoa hướng dương cao bằng một người bao quanh.

Viện tử rất lớn, bên trong có mấy gian hình chữ nhật tường đất mái rơm, trong đó có một cái đang truyền ra tiếng nước.

Rào rào__

Tiếng vang thật lớn, giống như trực tiếp đổ nước từ trên người xuống. Tiếng vang thế này bất luận Hoàng Linh Vũ hay Trình Bình đều quen thuộc vô cùng. Vì trong học khu nam nữ sống cùng, các nam sinh không dám ngang nhiên chạy tới sông tắm rửa, mỗi ngày huấn luyện cường độ cao, đều mồ hôi đầm đìa, chỉ đành múc một thùng nước đến tảo phòng giải quyết. Có vài nam học sinh bê bối không sửa, không muốn bỏ sức tắm rửa, mỗi ngày chỉ dùng nước xối ào ào coi như xong chuyện.

Từng có một thời gian, Hắc quả phụ chịu không nỗi tình trạng sau lỗ tai của các nam sinh này có thể mọc mốc, trên khăn tắm có thể mọc nấm, mỗi tuần nhất định điểm danh phê bình một vài người, và bắt buộc phải đi tẩy rửa thùng phân dùng công cộng.

Hoàng Linh Vũ quay lại nhìn Trình Bình, chỉ thấy Trình Bình cũng đang không biết làm sao nhìn mình.

Hoàng Linh Vũ nói: “Ta nhớ, Tiểu Thôi là một học sinh rất ưu tú.” Bọn họ vì che giấu hành tung, mỗi ngày đều màn trời chiếu đất, hôm nay vào thôn tử này không phải không có nguyên nhân, nguyên nhân là thôn tử này có người của họ ở . Chẳng qua đến đây rồi mới biết, học sinh trú ở đây có chuyện đã ra ngoài.

Năm đó khi một đám người tổ hợp lại thành Lục Mang Lâu, từng nghĩ phải làm sao mới có thể nhanh chóng gây ra ảnh hưởng với toàn bộ cục thế. Xác định cuối cùng, chính là để cho những kẻ xuất sư này tùy tiện tìm một thôn xóm an thân. Mà hiện tại hiệu quả tựa hồ đã dần lộ rõ__ Chỉ đáng tiếc tác dụng phụ cũng hiện ra.

Trình Bình nói: “Tiểu Thôi đương nhiên là ưu tú, nếu không cũng không vào được lớp tổng hợp. Chỉ là hắn cũng là đứa bẩn nhất trong học khu đệ nhất kỳ.”

__ Khó tránh như vậy.

Hoàng Linh Vũ nhớ y từng có một bạn học cao trung, thi vào trường nổi tiếng nào đó của Nam Kinh, khi đám bạn tám trên mạng, nghe tên xui xẻo đó tố khổ, nói cái trường này thật sự là nơi dùng để khảo nghiệm năng lực kháng khuẩn của nhân loại. Phòng tắm chiếu theo thời gian xả nước mà thu phí, mỗi lần xả thêm một giây thì trên thẻ sẽ bị khấu đi một phân tiền, kết quả có người đã sáng tạo ra kỷ lục tẩy người và đầu cùng lúc.

Hiện tại ở thế giới này, nước là miễn phí, nhưng cái đám học sinh này tắm lại càng nhanh hơn.

“Mao Lỗ thôn, lúc đầu khi Tiểu Thục chọn thôn này, rất nhiều lão sư đều lo lắng cho hắn. Khi hắn xuất phát, vừa đúng vào năm Mộ Dung Nhuệ Việt giết chết người lớn của thôn này.” Trình Bình chậm rãi nói: “Hơn một trăm nam tử bị giết, hơn một trăm nữ tử bị xung làm quân kỹ, không lâu sau đều bi phẫn tự sát.”

Thôn tử này không phải một thôn xóm bình thường, mà là nơi mà các quan viên sau khi thoái ẩn tập trung sống. Cho nên giáo dục văn hóa trong thôn được đãi ngộ rất nhiều, cũng vì vậy mà chuốc lấy họa. Mấy năm trước trong thôn có quan viên tổ chức cho văn nhân viết đề [Quốc sử], có nhiều bình luận về thời chính lúc này, sau khi bị người phát hiện, liền cáo lên quan ty văn tự.

Mộ Dung Nhuệ Việt hiểu sâu đạo khống chế xuẩn dân, nắm lấy chuyện này để răn đe cảnh cáo, định tội hơn ba trăm người. Sau năm đó, người thành niên hầu như không còn, chỉ còn lại lão nhược ấu tiểu.

“Hiện tại cũng biến thành thế này rồi.” Trình Bình cảm khái nói.

Thân ảnh của mấy thiếu niên lắc lư đi từ trong lều tắm ra, một vài câu bay vào trong tai y.

“Tiên sinh khi nào mới trở về a. Thật nhớ muốn chết ta rồi.”

“Mấy người xa lạ mới đến chiều hôm nay, nói là bằng hữu của tiên sinh, còn tự tiện vào ở trong nhà của tiên sinh, cũng không biết có phải là thật không.”

“Tiên sinh ra ngoài tìm thôn tử có thể di dời tới, không biết có thuận lợi không.”

“Đám người triều đình do sói lang dưỡng đó, giết thôn dân của chúng ta còn không tính, còn hại chúng ta hiện tại phải dời đông tránh tây…”

Tiếng nói chuyện nhỏ dần, mấy thiếu niên nâng đèn đi vào căn phòng dài khác, không chú ý đến Hoàng Linh Vũ và Trình Bình bên ngoài bụi hoa hướng dương.

Q.2 - Chương 120: Tự Do Lý Luận.

 

Hoàng Linh Vũ nghiêm túc nhìn bóng lưng những thiếu niên đó, nghiêm túc nói: “Con người phải ích kỷ một chút mới tốt.”

Trình Bình nhất thời không hiểu, chưa từng nghe nguyện vọng kỳ quặc thế này, khó hiểu đợi y nói tiếp.

“Ngươi cảm thấy ích kỷ là chuyện không tốt sao?”

“Đích thật… không thể tính là chuyện tốt.” Trình Bình nói.

Hoàng Linh Vũ cười như không cười, trong mắt có chút chế giễu. Y rất ít khi lộ ra thần sắc chế nhạo, khiến Trình Bình có chút sợ hãi.

“Thật ra mỗi người đều muốn bản thân ích kỷ, nhưng lại không thể nào chịu được sự ích kỷ của người khác. Dựa vào cái gì mà đám hoàng đế quan lại có thể ‘hình bất thượng sĩ đại phu’? Nếu các bách tính có thể dũng cảm ích kỷ tự lợi, thì gia hỏa Mộ Dung Nhuệ Việt đó còn dám dẫm lên đầu các lão bách tính tác oai tác phúc sao?” (*Hình bất thượng sĩ đại phu: sĩ đại phu: chỉ quan lại. Ý nghĩa: Quan lại phạm pháp thì không nên dễ dàng áp dụng nhục hình.)

Trình Bình á họng không nói được gì, nghĩ lại quả thật đúng vậy. Triều đình xác thực hy vọng người thiên hạ đều không ích kỷ, để có thể đem lại càng nhiều lợi ích cho hoàng triều hưởng dụng mà thôi.

“Ta rất cao hứng khi học sinh của Lục Mang Lâu đủ dũng cảm, bọn họ có thể dũng cảm ích kỷ, hơn nữa chỗ bọn họ chấp nhất cũng đáng để bọn họ ích kỷ.”

“Chỗ nào?” Trình Bình hỏi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .